![]() | |
|
Ở tuổi 85, lẽ ra cụ Thanh đã có thể an nhàn bên con cháu nơi quê nhà Nghệ An, để mặc gió Lào đưa cụ qua những chiều tháng Tư oi ả. Nhưng không. Một sớm yên ắng, cụ lặng lẽ gói ghém ít đồ, giấu đi đôi mắt hoe đỏ trước mặt con cháu. Cụ dắt chiếc Honda Dream cũ kỹ – người bạn đường đã theo cụ nửa đời – và một mình lên đường vào TP.HCM. Gần 1.500km, chỉ để đứng dưới lá cờ Tổ Quốc, lặng nhìn lễ kỷ niệm 30/4 – ngày non sông liền một dải.
Nửa thế kỷ trước, cụ là lính lái xe vận tải quân sự, từng xuyên rừng Trường Sơn giữa mưa bom bão đạn, chở hàng ngàn chuyến lương thực, quân trang vào miền Nam. Cụ không có huân chương, cũng chẳng được ghi tên vào sách sử. Nhưng trong tim cụ, từng đoạn đường đã đi đều thấm máu, thấm mồ hôi – và thấm cả tình yêu đất nước không lời.
Nay, cụ trở lại những cung đường xưa. Không phải để chiến đấu, mà để tri ân.
"Năm đó tôi 35 tuổi. Giờ đã 85 rồi. Tôi muốn tự mình chứng kiến ngày ấy được tôn vinh ra sao. Không đi thì không yên lòng. Còn đi được, là còn phải đi,” – cụ nói, giọng run, tay siết chặt lá thư tay từ một đồng đội cũ ở Sài Gòn mời cụ vào dự lễ.
Chuyến đi không dễ. Cụ từ chối máy bay, không chọn tàu hỏa. Cụ bảo:
“Máy bay nhanh quá, không thấy hết đất nước mình dài đến đâu. Tôi muốn nhìn núi, sông, đồng ruộng… biết ơn từng tấc đất đã đi qua thời chiến. Giờ đi lại như một lời chào tạm biệt.”
Trên xe, cụ chỉ mang theo vài bộ đồ, chai nước, chiếc nón cối bạc màu và một lá cờ Tổ Quốc cột phía sau yên. Mỗi điểm dừng – trạm xăng, mái hiên ven đường – cụ nhận được ánh mắt cảm phục và những cái bắt tay thật chặt từ mọi người. Không cần lời hoa mỹ, chỉ có sự lặng lẽ và niềm kính trọng trao nhau.
Sáng 30/4, cụ đứng giữa quảng trường. Áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, đầu đội mũ lưỡi trai cũ cài ngôi sao vàng. Cụ đứng đó – không lên tiếng, không cần giới thiệu. Nhưng sự hiện diện ấy đã nói thay tất cả. Mọi người đi ngang khựng lại, chậm bước, rưng rưng. Họ không chỉ nhìn thấy một ông cụ, mà như thấy cả một thời lịch sử đang lặng lẽ nhìn lại họ.
Cụ Thanh không phải người anh hùng được phong danh, không có huân chương lấp lánh. Nhưng hành trình của cụ – âm thầm, kiên cường, và đầy yêu thương – chính là bản anh hùng ca lặng lẽ nhất, sâu lắng nhất trong lòng dân tộc này.
Ghi chú:
Câu chuyện được viết dựa trên cảm hứng từ những hành trình có thật của nhiều cựu chiến binh trên dải đất hình chữ S. Hình ảnh minh họa được dàn dựng nhằm truyền tải tinh thần của câu chuyện, không phản ánh chính xác chân dung cụ Thanh ngoài đời thực.
🌟 Nếu bạn cảm thấy câu chuyện này chạm đến trái tim mình, hãy chia sẻ và nhấn like để lan tỏa tinh thần đẹp đẽ ấy đến nhiều người hơn nhé. Mỗi lượt chia sẻ là một lời tri ân lặng lẽ gửi đến những con người đã âm thầm viết nên lịch sử. 🇻🇳
🎉 Chào mừng kỷ niệm 30/4 – Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước!
Xin kính chúc đất nước ta mãi mãi thanh bình, vững bước trên hành trình xây dựng và phát triển! 🇻🇳🕊️
Người đăng: Nymbook